top of page
Tìm kiếm
Ảnh của tác giảQuỹ Giáo Viên Hạnh Phúc

ĐHCH - HLV Thanh Tú

HUẤN LUYỆN VIÊN ĐỒNG HÀNH CHUYỂN HOÁ 𝐶ℎ𝑖𝑎 𝑠𝑒̉ 𝑡𝑢̛̀ 𝑐𝑜̂ 𝑃ℎ𝑎𝑛 𝑇ℎ𝑖̣ 𝑇ℎ𝑎𝑛ℎ 𝑇𝑢́



Mình đã từng là một cô gái rất cầu toàn ở chính bản thân và cả người khác. Mình luôn mong muốn một sự tốt nhất ở cả chính mình và những người xung quanh, và mình thấy mình chẳng hề AN với điều đó. Kiểu như mình luôn chạy theo những điều sắp tới để chuẩn bị nó tốt nhất mà quên đi việc tận hưởng hiện tại.

Mình luôn có khát khao tìm hạnh phúc, sự bình an ở một nơi mà mình chưa từng biết là nó tồn tại ở đâu. Mình cũng từng nghĩ rằng mình rất ngon lành với việc mình biết lắng nghe, biết đồng cảm, biết nhường nhịn, biết hiểu chuyện, rằng chẳng ai hoàn hảo và chúng ta cần chấp nhận điều đó. Và mình đã thật sự chấp nhận là vậy để cái việc cầu toàn đỡ khiến mình khó chịu hơn, rồi mình lại khó chịu về việc phải chấp nhận điều đó. Mình biết rằng mình chấp nhận và nó vẫn lẩn quẩn đâu đó, thỉnh thoảng như giọt nước tràn ly lại làm mình tức tưởi khóc và ấm ức.

Cho đến khi mình bắt đầu làm quen với khái niệm chuyển hoá, mình tham gia một số lớp chuyển hoá những ngày đầu với các chủ đề được chia nhỏ, sau đó là lớp chuyển hoá cơ bản để được làm HLV, sau đó là lớp chuyển hoá nâng cao gần đây nhất cuối tháng 8 vừa rồi. Mình biết rằng mình đang được bình an từ chính bên trong.

Việc cầu toàn khiến mình đã từng rất nóng tính và khó chịu, nhất là những ai quen biết mình, làm việc với mình cách đây 7-10 năm. Từ khi có con, mình tìm tòi tiếp xúc nhiều hơn, mình biết mình cần trau dồi bản thân nhiều hơn và qua rất rất nhiều lớp học, nhất là khoá Đồng hành chuyển hoá, mình biết mình đã khác.

Đơn giản như ngày hôm qua, mình có lớp học lúc 5h sáng (đã có 1 hôm trong khoá học mình sốt và vẫn dậy học đúng giờ, vẫn đảm bảo ăn sáng cùng con và đưa con đi học chứ nếu trước đây việc sốt đã là một lý do cực kỳ hợp lý để off vào 5h sáng rồi) rồi cùng con ăn sáng và đưa con đi học. Đang ăn thì mình nhận tiếp 1 tin nhắn xin off của Cô trợ tá còn lại (tầm 5h40 đã có 1 Cô nhắn xin off), nếu là mình trước đây sẽ vô cùng khó chịu và cả cảm giác bất lực buông xuôi vì biết rằng không thể xoay sở 1 mình, và mình hiện diện với hiện tại là lớp mình có 2 Cô trợ tá off, chỉ có mình và 22 bạn nhỏ. Mình với tâm thế sẵn sàng, là cầu thủ, xác định sáng nay chỉ có mình, mình cần tìm cách để chạy lớp ổn nhất.

Mình đưa con sắp tới trường thì bạn ấy nhớ ra là hôm nay thứ 2, con có tiết thể dục nên cần mặc đồ thể dục. Nếu như là mình trước đây, nếu k nói ra thì trong lòng mình cũng đang than phiền và bực bội rồi. Mình hiện diện ngay là mình đang khó chịu, mình biết việc khó chịu sẽ k giải quyết được vấn đề, mình hỏi con “Nếu bây giờ quay về thay đồ, cả Mẹ và con đều có thể trễ và con cần nhờ Ba hoặc Ông Bà đưa đi gấp vì Mẹ cần quay xe đi ngay, con chọn về thay đồ thì Mẹ quay xe.” Bạn ấy chọn thay đồ, mình quay xe lại liền. Trên đường về, trong đầu mình có suy nghĩ “Sao lại mặc lộn đúng hôm nay, Mẹ thì học sớm k chuẩn bị kịp, lớp Mẹ thì sáng nay 2 Cô vắng, các lớp GV cũng xin off Mẹ còn chưa biết sắp xếp GV như nào, Ba thì nhiều việc cũng đang làm từ 5h sáng bù đầu….” Sau đó mình gạt qua 1 bên, lại tập trung vào giải pháp, mình hít thở và nói với con “Khoai, chắc từ nay mình cần kiểm tra kỹ thời khoá biểu vào buổi tối con hen.” Ảnh đáp “Mẹ có ghi thời khoá biểu cho con đâu.” Mình “Umh, đây là trách nhiệm của cả con và Mẹ, tối nay mình cùng làm thời khoá biểu nhé.” Mình đưa bạn ấy về tới nhà gọi gấp chồng giúp rồi nói bạn ấy gọi cổng để được giúp đỡ, mình đi luôn. Vừa chạy xe mình biết rằng mình đang vội, mình càng cần chạy cẩn thận, quan sát kỹ càng để đảm bảo an toàn. Mình vừa chạy vừa nảy số cách để chạy lớp ổn, mình cần báo tới Cô A để sắp xếp 1 người lau lớp giúp mình, mình không thể mượn GV lớp A C hay D, mình gọi báo Cô A ngắn gọn là lớp mình đang vắng 2 Cô, không thể mượn GV các lớp khác, sắp xếp lên giúp mình được không.

Mình cũng biết một mình mình sẽ chỉ tập trung chuẩn bị học cụ hết tất cả các góc vì là đầu tuần cộng với tuần trước đó làm sự kiện lớp bị xê dịch nhiều nên mình biết cần ít nhất 1 tiếng, mình cần phải thật nhanh tay, mình sắp xếp trong đầu làm cái nào trước, cái nào sau, mình sắp xếp việc nào có thể nhờ các bạn học trò nào giúp đỡ vì các bạn ấy hay đi sớm, mình xác định đón trẻ trên lớp, mình cần 1 Cô hỗ trợ trẻ ăn sáng để mình có thể đón trẻ và hỗ trợ các bạn vì đầu tuần tâm trạng các bạn sẽ cần hỗ trợ nhiều hơn…. Rất nhiều nhiều điều xuất hiện trong đầu để giúp mình giải quyết vấn đề, mình tin mình làm được và mình sẵn sàng làm được điều đó. Thay vì trước đây sẽ là sự trách móc, than phiền, chỉ trích và cả hoảng loạn.

Và hôm qua mình thấy mình đã cực kỳ mạnh mẽ khi có thể có một môi trường sạch sẽ, sẵn sàng đón các bạn và duy trì giờ Montessori cũng như cả ngày học của các bạn rất rất ổn. Cuối ngày, tất cả ở lại với mình là niềm vui đong đầy vì đã hoàn thành một ngày tưởng chừng rất thử thách mà vô cùng trọn vẹn, biết ơn tới Cô A đã giúp đỡ mình lau hết phòng học 120m2 sáng sớm và dọn dẹp 2 nhà vệ sinh, rửa ly, lau nhà vào buổi chiều, Cô B đã hỗ trợ lớp mình giờ ăn sáng và giờ học buổi sáng, biết ơn Cô C và Cô D biết mình một mình nên đã thay nhau qua hỗ trợ giờ ăn trưa và ngủ trưa. Biết ơn Cô E đã ngỏ ý sẵn sàng cắt bớt GV lớp Cô ấy để hỗ trợ mình nếu mình cần.

Nếu không tham gia lớp Đồng Hành Chuyển Hoá của Quỹ Giáo Viên Hạnh Phúc, ngày hôm qua đã không thể tuyệt vời như nó đã là, cũng không có một Tú đang tận hưởng từng giây phút như này đâu nè.

Hành trình này mình cần thời gian rất nhiều và mình biết mình không cô đơn vì mình có một đội nhóm từ trainers, supporters tới những người chị em đồng hành vô cùng tâm huyết, sắp tới còn là những đồng nghiệp của mình nữa nè. Mình tin rằng cộng đồng này sẽ lan rộng thật rộng, những người cùng tần số sẽ về bên nhau thôi.

2 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page